Sinh thời Bác Hồ đã chỉ rõ:“Tham ô,
lãng phí, quan liêu là một thứ giặc ở trong lòng” và biện pháp quan trọng hàng
đầu để đấu tranh chống tham nhũng, lãng phí chính là giáo dục tư tưởng cho quần
chúng. Người nói: “làm cho quần chúng khinh ghét tệ tham ô, lãng phí, quan
liêu; biến hàng trăm, hàng triệu con mắt, lỗ tai cảnh giác của quần chúng thành
những ngọn đèn pha soi sáng khắp mọi nơi, không để cho tệ tham ô, lãng phí,
quan liêu còn chỗ ẩn nấp”.

Hồ
Chí Minh là người sáng lập và rèn luyện Đảng ta, là người sáng lập ra Nhà nước
Việt Nam hiện đại - Nhà nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Là người đứng đầu một đảng
cầm quyền và người đứng đầu Nhà nước, Người sớm nhận rõ được mối nguy hại của
các tệ nạn gắn với Nhà nước, với người có chức có quyền, nhất là trong điều kiện
người có chức có quyền lại là đảng viên của một đảng cách mạng vừa lãnh đạo
thành công cuộc đấu tranh chống thực dân, đế quốc xâm lược, giành độc lập cho Tổ
quốc. Trong các bài nói và viết của mình, ngay từ những ngày đầu giành được
chính quyền cho đến sau này, Người rất chú ý đến việc giáo dục cho cán bộ, đảng
viên phải nâng cao đạo đức cách mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân, là người
lãnh đạo Nhà nước Việt Nam dân chủ đầu tiên đề cập đến việc chống các bệnh quan
liêu, tham ô, tham nhũng, lãng phí…Những bệnh này cũng có thể được Hồ Chí Minh
diễn đạt trong một thuật ngữ cổ hơn đó là “bất liêm”, mà ngày nay chúng ta gọi
là tham nhũng.
Nghiên
cứu các tác phẩm của Bác, chúng ta có thể thấy rằng Hồ Chí Minh là người Việt
Nam hiện đại đầu tiên đã vạch rõ nguồn gốc, bản chất, các hình thức biểu hiện,
các phương pháp phòng, chống tham ô, tham nhũng và lãng phí trong khu vực công
và trong cả khu vực tư.
Thế
nào là tham nhũng? Thông qua định nghĩa chữ “Liêm”, Hồ Chí Minh đưa ra quan niệm
về tham nhũng: “Liêm là trong sạch, không tham lam”, Người chỉ ra 2 biểu hiện
trong 10 hành vi bất liêm của cán bộ đó là: “Tham tiền của, tham địa vị, tham
danh tiếng, tham ăn ngon, sống yên; Người cán bộ, cậy quyền thế mà đục khoét
dân, ăn của đút, hoặc trộm của công làm của tư”. Biểu hiện của bệnh tham ô,
theo Hồ Chí Minh, đó là “Người cán bộ, cậy quyền thế mà đục khoét của dân, ăn của
đút, hoặc trộm của công làm của tư” là bất liêm, tức không trong sạch,
tham lam mà ngày nay chúng ta gọi là tham nhũng.
Về
tác hại của tệ tham ô, tham nhũng. Ngay từ những ngày đầu thành lập Nước Việt
Nam Dân chủ Cộng hòa, Hồ Chí Minh đã coi trọng lên án những biểu hiện của sự
tha hóa quyền lực Nhà nước trong không ít cán bộ, đảng viên có chức, có quyền.
Người luôn coi tham ô, lãng phí và quan liêu là ba kẻ thù hết sức nguy hiểm,
Người viết: “Tham ô, lãng phí và bệnh quan liêu là kẻ thù của nhân dân, của bộ
đội và của chính phủ” nó là: “Kẻ thù khá nguy hiểm vì nó không mang
gươm, mang súng mà nó nằm trong các tổ chức của ta, để làm hỏng mọi việc của
ta”.
Theo
Hồ Chí Minh, trong ba kẻ thù trên, tham ô là kẻ thù nguy hiểm nhất, bởi đó là
hành động xấu xa nhất, tội lỗi đê tiện nhất trong xã hội. Nó nguy hiểm đến mức
mà Người từng xếp căn bệnh này ngang hàng với tội phản quốc. Năm 1946, khi trả
lời các nhà báo nước ngoài, Người nói: “Nếu cần có đảng phái thì sẽ là Đảng dân
tộc Việt Nam, Đảng đó sẽ chỉ có một mục đích làm cho dân tộc ta hoàn toàn độc lập.
Đảng viên của đảng đó sẽ là tất cả quốc dân Việt Nam, trừ những kẻ phản quốc và
những kẻ tham ô ra ngoài”.
Trong
bài nói chuyện năm 1952 về “Thực hành tiết kiệm, chống tham ô, lãng phí, chống
bệnh quan liêu”, Bác Hồ giải thích : Đứng về phía cán bộ mà nói, ăn cắp của
công làm của tư. Đục khoét của nhân dân. Ăn bớt của bộ đội. Tiêu ít mà khai nhiều,
lợi dụng của chung của chính phủ để làm quỹ riêng cho địa phương mình, đơn vị
mình cũng là tham ô. Đứng về phía nhân dân mà nói, tham ô là: “ ăn cắp của
công, khai gian, lậu thuế”, “tham ô, lãng phí và bệnh quan liêu là kẻ thù của
nhân dân, của bộ đội và của chính phủ”. Chính vì việc coi “Tham ô, lãng phí,
quan liêu là một thứ giặc ở trong lòng”, nên việc chống loại kẻ địch này rất
khó khăn, phức tạp hơn cả việc chống lại giặc ngoại xâm. Chưa xoá bỏ hết
cái nọc nguy hiểm này thì cách mạng chưa thành công được, vì nó ngấm ngầm chống
phá cách mạng, chống phá sự nghiệp dựng xây chế độ mới của ta. Chống giặc
tham nhũng phải được xem là một đặc thù và có sự tham gia của tất cả các cán bộ,
đảng viên và quần chúng Nhân dân. Vì vậy, Người nhắc nhở nếu chiến sĩ và
nhân dân ra sức chống giặc ngoại xâm mà quên chống “giặc nội xâm” này thì chưa
làm tròn nhiệm vụ của mình. Cán bộ, đảng viên không được nể nang, không sợ
trù dập để kiên quyết chống lại tệ tham nhũng. Đối với quần chúng Nhân dân tăng
cường vai trò giám sát của mình thông qua các hình thức. Sự phản ánh của quần
chúng Nhân dân chính là một trong các cơ sở để cơ quan có thẩm quyền vào cuộc
thanh tra, kiểm tra
Theo
Người, nguồn gốc của tham nhũng là do tha hóa quyền lực Nhà nước, do thiếu dân
chủ. Thiếu dân chủ, được Hồ Chí Minh xem xét từ hai phía. Thứ nhất, là từ phía
cán bộ, công chức Nhà nước mắc bệnh quan liêu mệnh lệnh. Nguyên nhân là do: “Xa
nhân dân...khinh nhân dân...Sợ nhân dân... Không tin cậy nhân dân... Không hiểu
biết nhân dân... Không yêu thương nhân dân… Thậm chí còn lừa phỉnh dân và dọa nạt
dân”. Thứ hai, “Quan tham vì dân dại”. Nếu dân hiểu biết, không chịu đút lót,
thì “quan” dù không liêm cũng phải hóa ra LIÊM. Vì vậy “dân phải biết quyền hạn
của mình, phải biết kiểm soát cán bộ thực hiện chữ LIÊM”.
Phòng,
chống tham ô, tham nhũng và lãng phí như thế nào? tham ô, tham nhũng là vướng
vào chủ nghĩa cá nhân, là trục lợi: “Là người có quyền mà thiếu lương tâm là có
dịp đục khoét, có dịp ăn của đút, có dịp “dĩ công vi tư”. Vì thế, muốn chống
tham nhũng, phải quét sạch chủ nghĩa cá nhân với tất cả các biện pháp, trong đó
“Pháp luật phải thẳng tay trừng trị những kẻ bất liêm, bất kỳ kẻ ấy ở địa vị
nào, làm nghề nghiệp gì”. Trong bài viết “Thực hành tiết kiệm, chống tham ô,
lãng phí, chống bệnh quan liêu”, Chủ tịch Hồ Chí Minh dẫn lời Xtalin về cách thức
phòng, chống lãng phí và coi đây như một “nghệ thuật”, nhưng “nghệ thuật” đó
không phải dễ: “Đồng chí Xtalin dạy chúng ta: “Phải tiết kiệm tiền bạc, lại phải
chi tiêu tiền bạc ấy cho hợp lý. Không được phí phạm một đồng xu nào của dân.
Phải dùng toàn bộ tiền bạc ấy vào công nghệ của nước ta. Không như vậy thì
chúng ta sẽ vấp phải cái nguy hiểm lãng phí, cái nguy hiểm dùng tiền vào những
việc không cần kíp cho sự phát triển công nghệ, cho sự bồi bổ kinh tế của nhân
dân. Khéo tính toán, chi tiêu tiền bạc cho hợp lý - Đó là một nghệ thuật quan
trọng. Nghệ thuật ấy không phải là dễ”.
Quán
triệt và vận dụng thực hiện tư tưởng của Người, trong từng thời kỳ cách mạng,
Đảng ta đã xác định quan điểm, chủ trương và đề ra những giải pháp cơ bản, có
tính chiến lược về phòng, chống tham nhũng phù hợp với thực tiễn. Trong
giai đoạn hiện nay, trước yêu cầu xây dựng Đảng, Nhà nước ta ngày càng trong sạch,
vững mạnh, đủ sức lãnh đạo, quản lý đất nước phát triển theo con đường chủ
nghĩa xã hội, đòi hỏi chúng ta phải đặc biệt quan tâm đến công tác phòng, chống
tham ô, lãng phí trong Đảng, Nhà nước. Muốn đấu tranh chống quan liêu,
tham nhũng có hiệu quả phải sử dụng những giải pháp đồng bộ cả về nhận thức tư
tưởng và tổ chức, luật pháp và chính sách; các giải pháp vừa có tính chiến đấu
cao, vừa khoa học, vừa kiên quyết và mạnh mẽ. Trong đấu tranh chống quan liêu,
tham nhũng, cán bộ lãnh đạo, quản lý có vai trò và nhiệm vụ rất quan trọng. Họ
vừa là hạt nhân, vừa đi đầu trong cuộc đấu tranh này; tự mình nêu gương sáng học
tập và làm theo lời dạy của Bác Hồ: “Cần, kiệm, liêm, chính, chí công, vô tư…”
; đồng thời phải thực hiện nghiêm chỉnh mọi chủ trương của Đảng và Nhà nước về
chống quan liêu, tham nhũng.
https://thaibinh.gov.vn/hcm/tin-hoat-dong/tu-tuong-ho-chi-minh-ve-phong-chong-tham-nhung.html